Mua nhà được nửa tháng, vợ bất ngờ gọi chồng ra quán cà phê đòi bán đi ở trọ
Chồng tôi không ngờ rằng sự vô tâm của mình lại khiến vợ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Chúng tôi vừa mới dọn vào nhà mới được tròn nửa tháng. Sau bao ngày chui rúc ở căn phòng chật hẹp, cứ tưởng về nhà mới thoải mái lắm, thế nhưng thực tế tôi chưa được 1 ngày hạnh phúc! Thậm chí, vì sự có mặt của mẹ chồng, họ hàng và sợ vô tâm, hời hợt từ chồng tôi chỉ muốn bán nhà, đi ở trọ như ngày xưa!
Chuyện là, tôi với Dũng không cùng quê, hai đứa cưới nhau phải đi ở trọ trong căn phòng khá chật hẹp. Đặt mục tiêu sau 2 năm phải mua được chung cư, chúng tôi ra sức cày cuốc. Thậm chí, khi tôi bị vỡ kế hoạch và mang thai, tôi vẫn không giảm cường độ làm việc. Mỗi lúc mệt quá, tôi chỉ đi nghỉ 1 chút, khi khỏe hơn lại tiếp tục.
Dũng cũng thế, những ngày sau cưới của anh chỉ có cắm đầu cắm cổ vào công việc. Hai vợ chồng ngoại trừ chuyến trăng mật kiểu tiết kiệm ra thì không có chút thời gian nào giống đôi vợ chồng son.
Thế nhưng, mỗi lần nhìn con số trong sổ tiết kiệm tăng dần, chúng tôi lại cầm tay nhau, mỉm cười đầy mãn nguyện.
Tới khi tôi sinh con, tôi về hẳn với mẹ chồng để tiết kiệm chi phí. Nhưng cũng từ đây những mâu thuẫn thường xuyên xảy ra. Tôi không muốn đôi co nên lại về nhà đẻ. Và kể từ lúc này, tôi bắt đầu nhận việc ngoài vì có bà chăm cháu giúp.
Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy áy náy vì không dành thời gian cho con đủ nhiều, nhưng cứ nghĩ tới tương lai của thằng bé phải ở căn nhà trọ chật hẹp, hoặc bò lê la khắp sân nhà bà nội, tôi lại tặc lưỡi: Thà con thiệt thòi 1 chút bây giờ còn hơn thiệt thòi mãi về sau!
Vậy là tôi và Dũng lại tiếp tục lao vào công cuộc kiếm tiền. Khi hết thai sản, tôi cũng để con lại cho bà trông luôn, còn mình thì lên thành phố làm việc.
Được tròn 2 năm, chúng tôi quyết mua một căn 3 phòng ngủ cách chỗ làm hơn 7km. Tuy hơi xa nhưng được cái lại tiện về quê, đường sá rộng lớn, các tiện ích xung quanh đầy đủ... Tuy nhiên, vợ chồng tôi lại phải đợi thêm 1 thời gian nữa để đợi chủ đầu tư bàn giao, rồi hoàn thiện nội thất...
Ngày ngóng đêm trông mãi, cuối cùng cũng tới được dọn vào ở. Tôi tưởng tượng rất nhiều tới cảnh đó, sẽ chụp cận cảnh từng góc của căn phòng rồi khoe bạn bè, nhận lời chúc mừng từ họ. Sẽ tổ chức bữa tiệc tân gia nho nhỏ, họ hàng ai nấy khen ngợi chúng tôi giỏi giang...
Thế nhưng, mọi thứ lại trái ngược hoàn toàn so với những gì tôi mong chờ. Ngay sau hôm tân gia, chồng tôi phải đi công tác Sài Gòn. Mẹ chồng và em chồng lên chơi thì quyết định sẽ ở lại luôn khoảng chục ngày để chơi với cháu.
Hôm sau, tôi dậy sớm dọn dẹp lại nhà cửa, xếp lại bát đũa cho ngăn nắp, mẹ chồng thì chơi với cháu. Nhưng nhìn tôi làm bà cứ ra chỉ đạo, quát tháo loạn hết cả lên. Em chồng thì ngủ trưa trật trưa trờ không chịu dậy.
Tới bữa trưa, lại một mình lọ mọ, mẹ chồng vẫn không ưng. Tôi thì đi cho con ăn cháo trước, khi quay lại thì mâm cơm còn chỏng trơ vài miếng xương.
Nhưng nếu chỉ có thế, có lẽ tôi đã không muốn từ bỏ căn nhà mình nỗ lực gần 3 năm trời mới có được. Tôi sợ nhất đó là mẹ chồng sau khi ở đây lại thấy... hợp. Rồi bà còn bàn với con gái rằng:
- Con ở 1 phòng kia cho tiện đi học. Mẹ ở cùng phòng thằng Bin. Mai này vợ chồng nó sinh thêm thì mẹ ở cùng phòng với con. Mẹ thấy ở đây có cái công viên rộng, mọi người hay ra đó tập thể dục, tuổi già rồi giờ phải hưởng 1 chút.
Tôi không biết mình có ích kỷ quá không. Nhưng tôi làm bục mặt, suốt mấy năm trời chỉ ngủ 4-5h/ngày thì giờ phải được hưởng thành quả do mình làm nên chứ. Cuối cùng, tôi lại phải chịu khổ khi ở trong chính căn nhà mình sao?
Đặc biệt, mẹ chồng tôi rất hay gọi bạn bè mới quen tới chơi, rồi hướng dẫn họ hàng bắt xe lên ở vài ngày. Bà làm như cả cái làng của bà không ai mua được chung cư vậy, giờ con trai mua là bà nở mặt nở mày gọi lên ngắm.
Tôi ức chế lắm, ngày nào đi làm về cũng phải dọn một đống rác do họ xả ra, rồi thì ồn ào không tài nào ngủ được. Tôi rất không hài lòng, có nói với Dũng, nhưng anh cũng bận bịu, nào cũng bảo tôi rằng đợi anh về rồi tính. Còn mẹ chồng thì có nói cũng như không, bà bảo tôi sống không biết trước biết sau, ích kỷ, không tình cảm...
Bực quá, tôi lắp luôn chiếc camera để ghi lại mọi việc trong nhà. Tuy nhiên, sự việc khiến giọt nước tràn ly đó chính là một ngày thứ 7 nọ, tôi về từ lúc trưa, thấy con trai không đi học mà lại đang ở nhà xem điện thoại. Thấy mẹ về, nó cũng không chào, tôi nhắc nhở nó lại nói ra mấy câu chửi bậy.
Tôi gằn giọng hỏi ai dạy con như thế, nó vẫn bướng, cắn tay mẹ và chửi lại. Tức quá, tôi đánh vào mông thì nó òa khóc chỉ vào mấy người họ hàng.
Lúc này, tôi bế con ra ngoài, rồi thuê khách sạn ở. Tối đó, tôi yêu cầu Dũng về ngay lập tức nếu không sẽ viết đơn ly hôn.
Anh hốt hoảng, ngay hôm sau bay về. Chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê dưới nhà vì căn hộ của tôi vẫn đang 4-5 người họ hàng ở đó.
Tôi mới bảo anh bán nhà đi, trở về ở phòng trọ như xưa. Dũng hốt hoảng, hỏi có chuyện gì. Tôi chỉ biết bật khóc, mở vài đoạn clip đã lưu lại cho anh xem:
- Anh chỉ biết đi biệt tăm biệt tích, anh có quan tâm chuyện gì ở nhà đâu? Anh để mẹ, để em gái ở đây em đã không hài lòng rồi, còn để bà dẫn họ hàng tới làm loạn như thế nữa. 3 năm qua em cố gắng để có một chỗ chui ra chui vào nghỉ ngơi yên tĩnh chứ không phải có một cái chợ công cộng. Rồi con của anh cũng học theo mấy thói xấu của họ. Anh còn không giải quyết nữa thì ly hôn, hoặc bán nhà!
Dũng xem xong cũng tím mặt, chỉ biết xin lỗi tôi vì đã chịu khổ những ngày qua. Anh phi như bay về nhà, nói chuyện thẳng thắn với mọi người cuối cùng mẹ chồng cũng giận dỗi bỏ đi. Họ hàng đương nhiên cũng theo đó mà rời khỏi. Riêng cô em chồng thì ở lại cho tiện đi học, nhưng Dũng cũng đưa ra yêu cầu rằng phải phụ giúp việc nhà chứ không phải để anh chị phục vụ, cơm bưng nước rót!