Đi công tác tiện đường ghé thăm em vợ, nhìn cảnh tượng trong nhà tôi bối rối rời đi
Không biết nên làm thế nào trong hoàn cảnh khó xử này, tôi viện cớ có chút việc đột xuất để ra về, hẹn khi khác qua nhà chơi sau.
Vợ chồng tôi kết hôn được 8 năm rồi và có một cậu con trai kháu khỉnh. Cuộc sống tuy không quá giàu sang phú quý nhưng cũng êm ấm, hạnh phúc. Nói chung, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng gần đây tôi có một chuyện rất băn khoăn không biết nên giải quyết thế nào cho ổn thỏa.
Chuyện là vợ tôi có một cậu em trai kém cô ấy 5 tuổi. Mặc dù gia đình nhà vợ có điều kiện, cậu lại là con út, được nuông chiều từ nhỏ nhưng không vì thế mà sinh kiêu, giở thói ăn chơi lêu lổng. Cậu hiền lành, chăm chỉ và chịu thương chịu khó, vợ tôi cũng rất thân thiết với cậu em trai này. Đương nhiên, tôi cũng rất quý cậu, coi như anh em ruột trong nhà mà đối đãi.
Sau này đi làm ăn xa, cậu quen một cô gái cùng công ty và xin cưới. Ban đầu nhà vợ tôi không ai đồng ý vì muốn cậu lấy vợ cùng quê để mỗi lần lễ Tết về quê cho tiện, có chuyện gì chạy qua chạy lại cũng đỡ nhưng em nhất quyết không nghe. Trời không chịu đất thì đất đành chịu trời thôi, bố mẹ vợ tôi miễn cưỡng đồng ý mối hôn sự này. Sau cưới bố mẹ mua cho vợ chồng em trai một căn nhà để ở.
Vì nhà xa nên vợ chồng cậu ít khi về quê, cùng lắm mỗi năm về được một lần vào dịp Tết hoặc nhà có chuyện gì quan trọng mới về. Mẹ vợ ở nhà trông con ngóng cháu lắm nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm thôi.
Tình cờ cuối tháng trước tôi đi công tác gần chỗ em vợ ở, mẹ biết chuyện thì mừng lắm, làm đủ món ngon rồi gói rau quả trong vườn nhà kêu tôi mang cho vợ chồng em. Tôi vui vẻ nhận lời, vì cũng lâu lắm rồi tôi chưa ghé thăm nhà vợ chồng em.
Trước khi đến tôi có gọi trước cho cậu, và mẹ vợ cũng gọi từ lúc tôi chưa khởi hành rồi. Lúc vừa đáp chuyến bay, tôi gọi cho em vợ hẹn chiều qua nhưng vì đi làm 6 giờ tối mới về nên em bảo tôi cứ qua nhà chơi trước, có em dâu ở nhà.
Thế nhưng khi đến nơi, tôi gõ cửa hồi lâu mà không thấy ai ra mở cửa, gọi điện cũng không thấy em cầm máy, hình như em dâu không có ở nhà. Khi xoay người định xuống quán cà phê dưới nhà ngồi đợi thì em dâu bất ngờ ra mở cửa. Thấy tôi đến, em tỏ vẻ lúng túng:
- Anh vào công tác ạ? Vậy mà anh Hiếu (tên em trai vợ) không nói để em chuẩn bị cơm nước trước.
- Ừ, anh mới vào. Mẹ có gửi cho vợ chồng em ít quà quê, anh để đâu thì tiện?
Vừa nói, tôi vừa đi vào nhà thì thấy một người đàn ông lạ mặt đang ở trong phòng tắm. Em giới thiệu đó là thợ sửa ống nước nhưng nhìn ánh mắt bối rối giữa hai người tôi thừa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Làm gì có thợ sửa ống nước nào đi làm mà không mang theo đồ nghề, quần áo lại sơ vin đóng thùng như dân văn phòng thế kia chứ.
Không biết nên làm thế nào trong hoàn cảnh khó xử này, tôi viện cớ có chút việc đột xuất để ra về, hẹn khi khác qua nhà chơi sau. Sau khi rời khỏi đó hồi lâu, tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được. Về phía em dâu, có lẽ cô ấy biết lời nói dối đó không thể che giấu được sự thật nên đã chủ động gọi cho tôi, cầu xin tôi không nói chuyện này ra ngoài.
- Chắc anh biết chuyện gì vừa xảy ra, em cũng chẳng dám giấu anh nữa. Anh Hiếu bị vô sinh, nhưng em không dám nói với anh vì sợ anh bị tổn thương. Không còn cách nào khác nên em đành phải làm như vậy để có con, để anh Hiếu được làm bố. Anh có thương vợ chồng em thì xin anh đừng nói việc này ra ngoài.
Sau đó, em dâu gửi cho tôi một bản báo cáo sức khỏe có đề tên em trai vợ tôi. Trên đó kết luận em bị vô sinh thật. Tôi thực sự bối rối không biết nên làm gì. Không biết em dâu có làm giả giấy tờ, bịa đặt chuyện để bao che cho hành vi ngoại tình của em không. Nhưng nếu em vợ bị vô sinh thật, sau này kể cả em dâu có con đi chăng nữa thì sao mà giấu cả đời được.