Đầy tháng cháu bà cô chồng vô tư khen một câu, bố chồng đuổi cả nhà tôi ra đường
Câu nói hơi vô duyên của bà cô chồng tưởng không sao, mà vừa thốt lên, cả bầu không khí trong nhà im ắng hẳn.
Tôi và chồng quen nhau từ hồi còn là sinh viên năm 3, ra trường hai đứa đi làm rồi lấy nhau như bao cặp đôi khác. Nhà chồng khá giàu có, nhà có mỗi 2 anh em, chồng tôi là út. Anh trai chồng tôi khá khô khan, cục cằn, chỉ là làm thợ mộc ở quê, không không lên đại học đi làm lương cao như chồng tôi nên bố mẹ chồng không cưng chiều anh bằng chồng tôi.
Tuy mới làm dâu được 2 năm nhưng sự thiên vị của ông bà dành cho chồng tôi, tôi đều thấy rõ, nhiều lúc nghĩ cũng thiệt thòi thương thay cho nhà anh trai chồng nhưng phận làm dâu tôi đành im. Tôi mới sinh được con trai đầu lòng, bố mẹ chồng lại càng cưng chiều quý mến.
Ngày con tôi chào đời, bố chồng đã tuyên bố thẳng bao nhiêu của cải ông làm sẽ di chúc cho anh trai chồng 3 phần, chồng tôi 3 phần, còn lại bao nhiêu của con trai tôi hết. Tôi khấp khởi mừng thầm, tưởng thế là cuộc đời nở hoa, ai ngờ là cuộc sống bế tắc. Không ai có thể ngờ được vì con trai tôi mà bí mật mẹ chồng chôn giấu 25 năm trời bị bại lộ.
Lúc mới sinh, con trai tôi kháu khỉnh, đẹp trai y chang bố nó, chỉ có bên mắt trái có một cái bớt hơi mờ. Tôi cũng rầu thấu ruột, nhưng nghĩ lớn mà cái bớt đậm quá thì cho đi thẩm mỹ là xong. Tôi rầu, nom mẹ chồng tôi còn buồn rầu hơn. Tôi có an ủi bà, mà bà vẫn có vẻ lo lắng, bồn chồn lắm.
Đến hôm đầy tháng con trai tôi, cả dòng họ tới chúc mừng. Trong không khí vui vẻ ấy, bà cô bên chồng (tức em gái của bố chồng) bế con trai tôi lên vô tư khen một câu, nhưng lại chẳng khác gì quả bom nguyên tử:
- Ôi, trộm vía cháu của bà kháu khỉnh, đáng yêu quá. Mà sao có vết bẩn ở mắt thế kia, là vết bớt à? Thế này lớn lên có khi bớt đẹp trai rồi. Hình như trước đây có ai cũng có vết bớt y như này ấy nhỉ? Nhìn quen lắm. À hình như ông Đăng kế bên nhà mình, mới mất 2 năm trước cũng có vết bớt y chang thế này.
Nói xong bà cười giả lả rồi trả con cho tôi, đi ra ăn cỗ. Câu nói hơi vô duyên của bà cô chồng tưởng không sao, mà vừa thốt lên, cả bầu không khí trong nhà im ắng hẳn, ai không biết tưởng nhà tôi ăn đám tang chứ không phải ăn đầy tháng cháu. Nhất là bố chồng, ông xám ngoét mặt, cả buổi không nói một câu nào.
Sau ngày hôm đó, bố chồng bắt chồng tôi đi làm xét nghiệm ADN. Ngày có kết quả, ông về đập phá đồ đạc, đuổi hết mẹ chồng, vợ chồng con cái tôi ra đường.
Đúng vậy, chồng tôi không phải con ruột của bố mà là kết quả cuộc tình vụng trộm của mẹ chồng và ông Nam hàng xóm kia. Chính mẹ chồng cũng không ngờ được việc này, ngày có kết quả xét nghiệm ADN bà mới biết, bởi từ lúc sinh ra cho đến nay chồng tôi không có vết bớt đó.
Chuyện tôi đẻ thằng con giống y chang nhân tình của mẹ chồng làm cho cả làng biết. Giờ nhà mình không biết giấu mặt vào đâu, mẹ chồng không về quê được nên phải lên thành phố sống cùng vợ chồng tôi. Bố chồng thì bắt mẹ về ký vào đơn ly hôn và làm lại di chúc mới, không để cho chồng và con trai tôi một đồng.
Bây giờ ngày nào mẹ chồng cũng trút giận lên đầu tôi:
- Cô đúng là cái loại không biết đẻ, nếu thằng con cô không có vết bớt đó thì nhà tôi đã không thành ra thế này. Tại cô mà ra cả, nhà tôi thật vô phúc khi có đứa con dâu không biết đẻ như cô.
Chồng tôi cũng chẳng kém, liên tục mắng nhiếc tôi. Giờ anh không nhìn mặt hai mẹ con tôi nữa, suốt ngày chỉ đắm chìm trong rượu chè. Quá thất vọng về chồng và mẹ chồng, tôi ôm con về nhà mẹ đẻ được hơn tháng nay, đơn ly hôn tôi cũng đã viết nhưng chưa gửi đi.
Khi đang lưỡng lự không biết có nên chấm dứt cuộc hôn nhân này ở đây không thì hôm qua mẹ chồng bỗng gọi đến, báo chồng tôi đi nhậu bị tai nạn giao thông và đang nằm viện, bà không có tiền đóng viện phí nên nhờ tôi giúp đỡ.
Tôi thương tình gửi cho 20 triệu. Mẹ đẻ khuyên tôi nên vào thăm nom và chăm sóc chồng, đừng ly hôn mà tội con không có bố. Ngẫm cũng thương chồng, đang là con cưng lại trở thành đứa con bị chối bỏ. Tôi cũng tính cho chồng cơ hội, nhưng vẫn đang phân vân, không biết có nên không nữa.