Chồng đi ăn tiệc tất niên, gọi điện nghe được lời anh nói với đồng nghiệp, tôi đưa con về ngoại ăn Tết luôn
Sáng đi chợ Tết cũng vì chồng bảo tôi phải sắm sớm, anh nghỉ việc là về quê ngay chứ anh không có thời gian tháp tùng vợ đi sắm Tết.
Mới 20 tháng Chạp mẹ chồng đã gọi điện lên liệt kê danh sách những thứ vợ chồng tôi cần sắm sửa mang về. Vì đang ở nhà trông con nên tôi đi sắm Tết sớm, tránh cận Tết siêu thị nào cũng đông đúc.
Cả ngày mua sắm mệt bơ phờ, tối 8h nấu cơm xong vẫn chưa thấy chồng về, tôi liền gọi cho anh. Hóa ra chồng đi liên hoan tiệc cuối năm với đồng nghiệp nhưng quên mất chẳng báo với vợ.
Tôi thở dài mệt mỏi để điện thoại sang một bên, không ngờ chồng ở bên kia cũng mải mê chúc rượu mà quên mất. Để rồi câu chuyện của họ lọt vào tai tôi toàn bộ:
- Vợ gọi hả anh, sao hôm nay anh không đưa vợ con đi cùng? Lâu em chưa nhìn thấy chị nhà với các cháu rồi.
- Ừ một đứa 3 tuổi và một đứa gần 2 tuổi rồi, đứa lớn đã đi gửi trẻ còn đứa bé vẫn ở nhà. Đưa vợ con đến làm gì, trẻ con thì nghịch ngợm, vợ thì đầu bù tóc rối, xấu xí luộm thuộm, đưa theo chỉ xấu mặt. Mấy năm nay anh có đưa vợ đi cùng lần nào đâu.
- Anh có thấy vợ ông Dũng trưởng phòng mình không, gái hai con mà vẫn trông mòn con mắt nhỉ. Mai sau vợ em cũng được như vậy thì tốt quá.
- Chồng người ta có phúc đấy em, còn mình chỉ đành chấp nhận số phận thôi…
Rồi họ nói sang chuyện khác, không bàn về tôi nữa nhưng nước mắt của tôi thì đã rơi ướt má. Tôi sinh dày liền hai đứa và mang bầu ngay sau đám cưới, cũng chỉ vì tôi nghe lời gia đình chồng và thương chồng mà thôi. Khi kết hôn chồng đã 38 tuổi còn tôi mới chỉ 26 tuổi. Nhà chồng muốn sinh liền 2 đứa cháu kẻo anh lớn tuổi mà vẫn còn con mọn thì vất vả.
Thế là 4 năm qua tôi ở nhà sinh con, chăm con nhỏ, mình chồng đi làm. Ai đã ở nhà trông con thì biết hai đứa con nhỏ tầm tuổi con tôi thực sự không hề dễ dàng, nhiều lúc muốn trầm cảm. Không có ông bà nội ngoại phụ giúp, cũng chẳng có người giúp việc, tôi quay cuồng không còn lúc nào nghỉ ngơi. Thử hỏi tôi còn lúc nào để chăm sóc bản thân, có muốn cũng lực bất tòng tâm vì không có thời gian lẫn tiền.
Họ so sánh với vợ của người trưởng phòng mà không biết nhà anh chị ấy có người giúp việc đỡ đần. Chị ấy được chồng chu cấp kinh tế, thoải mái làm đẹp, chăm sóc bản thân. Cũng vì có người giúp nên chị ấy vẫn đi làm, ra ngoài tinh thần thoải mái, kiếm tiền lo được cho mình, bảo sao mà nhan sắc vẫn mặn mà.
Sáng đi chợ Tết cũng vì chồng bảo tôi phải sắm sớm, anh nghỉ việc là về quê ngay chứ anh không có thời gian tháp tùng vợ đi sắm Tết. Không gửi được con, tôi phải đưa con theo, mệt muốn đứt hơi.
Nhìn đống đồ đạc lỉnh kỉnh, tôi bỗng thấy mệt mỏi đến cùng cực cả về thể xác lẫn tinh thần. Bốn năm qua tôi hết lòng vun vén nâng niu gia đình nhưng chưa bao giờ được chồng thông cảm, ghi nhận. Tôi thấy mình thật ngu dốt, hi sinh công việc, thời gian và cả sức khỏe, nhan sắc, cuối cùng đổi lại chỉ là những lời chê bai.
Bốn năm qua tôi cũng chưa về ăn Tết quê ngoại lần nào. Trong lòng hạ quyết tâm, tôi thu dọn đồ đạc cho ba mẹ con để sáng hôm sau về quê ngoại ăn Tết. Phần đồ mẹ chồng bảo sắm, tôi đã mua đủ, chồng có thể về quê nội ăn Tết một mình. Anh có trách móc, tôi cũng chẳng muốn quan tâm nữa. Ra Giêng lên thành phố, tôi sẽ gửi con đi trẻ để tìm việc làm, bắt đầu một cuộc sống mới cho bản thân mình!