Đi công tác về gặp vợ cũ đến thăm mẹ tôi ốm, lén nghe một câu của cô ấy mà tôi nghẹn lòng
Bước chân khựng lại khi tôi nhận ra người trong phòng mẹ chính là An, vợ cũ của mình.
Tuần trước tôi đi công tác về, vừa vào đến cửa nhà thì thấy một đôi giày lạ trước cửa. Không phải giày của vợ tôi vì tôi biết cô ấy đang ở bên nhà ngoại.
Tôi đẩy cửa vào phòng khách song không thấy ai cả. Mẹ tôi đang ốm, có lẽ khách của mẹ vào phòng ngủ thăm bà. Tôi nhẹ bước lại gần rồi nghe thấy giọng của một người phụ nữ trẻ. Bước chân khựng lại khi tôi nhận ra người trong phòng mẹ chính là An, vợ cũ của mình.
Tôi đứng lặng lẽ ngoài cửa phòng nghe cô ấy và mẹ trò chuyện. Cô ấy hỏi thăm sức khỏe và cuộc sống của bà dạo gần đây. Mẹ kể nhiều nhưng cũng có phần tiết chế khi tâm sự với con dâu cũ, không nói xấu gì con dâu mới. An cũng chia sẻ với bà những thay đổi của cô ấy và con gái thời gian này. Hai người trò chuyện rất thân mật và gần gũi, nhẹ nhàng thoải mái như những người bạn thân thiết thật sự.
Nói chuyện một lát, An chợt cầm tay mẹ tôi rồi thốt ra một câu khiến cả tôi lẫn bà đều sững sờ: "Mẹ về sống với con và cháu nhé! Giờ cuộc sống của chúng con cũng ổn rồi. Mẹ về phụ con chăm cháu thêm, coi sóc nhà cửa với, rồi con và cháu cũng được ở gần mẹ lo cho mẹ những lúc thế này… Dù mẹ con mình không chung dòng máu nhưng con bé là cháu nội của mẹ mà".
Lòng tôi nghẹn lại trước những lời vợ cũ nói, nhất là lời đề nghị đón mẹ chồng cũ về sống cùng. Khi trước chúng tôi ly hôn, cũng chẳng giấu diếm làm gì, lý do bởi tôi có người khác bên ngoài.
Tôi chết mê chết mệt trước vẻ đẹp sắc sảo quyến rũ của Quỳnh. Cô ấy khác hoàn toàn An. An chỉ gọi là ưa nhìn chứ không được đẹp rực rỡ như Quỳnh. Rồi tôi khiến Quỳnh mang thai. Khi ấy tôi và An đã có một bé gái chung, bên nào cũng là con mình nhưng thời điểm đó tình cảm của tôi nghiêng về phía Quỳnh hơn. Bởi vậy sau khi suy nghĩ, tôi hạ quyết tâm ly hôn cưới Quỳnh làm vợ.
Mẹ tôi rất thất vọng về con trai, bà buồn lắm, một thời gian dài không nói chuyện với tôi. Tuy nhiên vì Quỳnh đã mang thai và tôi đã cưới cô ấy nên bà cũng đành chấp nhận, chứ không tỏ vẻ khó chịu với Quỳnh.
Sau đám cưới hai tháng thì Quỳnh bị sảy thai vì cô ấy đi giày quá cao chẳng may vấp ngã. Sau chuyện ấy Quỳnh bảo muốn kế hoạch thêm vài năm vì cô ấy còn trẻ, chưa cần vội sinh con. Về sống chung tôi mới nhận ra tôi và Quỳnh thật sự không hợp nhau. Sau những choáng ngợp, men say tình ái ban đầu qua đi, chúng tôi chỉ toàn bất đồng và mâu thuẫn.
Quỳnh không quan tâm đến nhà cửa, bếp núc, không muốn chăm sóc chồng và mẹ chồng. Cô ấy chỉ sống vì bản thân mình mà thôi, ngoài ra còn luôn đòi hỏi tôi phải cung phụng, chiều chuộng. Mối quan hệ muốn dài lâu thì phải có đi có lại, tôi cũng cần được chăm sóc, cũng muốn gia đình có bàn tay phụ nữ vun vén.
Hiện tại tôi và Quỳnh đã lấy nhau được hơn một năm. Mẹ bị ốm mà cô ấy còn bỏ đi chơi với bạn, đi du lịch ba ngày hai đêm không về. Thấy mẹ ở nhà một mình, dù đang đi công tác tôi vẫn phải cố xin về sớm, nhỡ đêm hôm một mình mẹ cần người giúp. Mẹ tôi không kể xấu Quỳnh nhưng An rất tinh ý, cô ấy cũng hiểu mọi chuyện nên mới đưa ra lời đề nghị kia.
Hôm đó mẹ đã từ chối An vì không muốn cô ấy thêm gánh nặng. Nhưng tôi thì cứ suy nghĩ mãi về vợ cũ từ hôm đó đến nay. Tới lúc này tôi phải thừa nhận một điều là tôi vô cùng hối hận khi ly hôn An. Cô ấy là mẫu người vợ mà tôi muốn được chung sống hết đời. Còn Quỳnh có lẽ chỉ thích hợp làm người tình, tôi đã sai lầm khi cưới Quỳnh về.
Hiện tại tôi và Quỳnh chưa có con chung, không có gì ràng buộc. Tôi có nên ly hôn Quỳnh để xin An tha thứ, cho tôi đoàn tụ với mẹ con cô ấy không? Có lẽ vì con gái, cô ấy sẽ đồng ý phải không?