Mang cháo vào thăm em chồng nằm viện, nghe cuộc đối thoại ở cửa phòng bệnh tôi khóc như mưa
Lúc đi về vì quên điện thoại nên tôi quay lại lấy, vừa bước đến cửa phòng bệnh tôi đã nghe thấy tiếng mẹ chồng và em gái chồng nói về tôi.
Tôi vốn sinh ra ở thành phố, gia đình khá giả nhưng lại lấy chồng xa, nhà chồng điều kiện cũng không khá lắm. Cho nên ngày tôi lên xe hoa, mẹ đã khóc như mưa, sợ rằng sau này tôi phải chịu nhiều ấm ức, tủi hổ mà không có ai gần bên. Nhưng may mắn thay, gia đình chồng tôi rất tốt.
Em gái chồng nhỏ hơn tôi 3 tuổi, tính tình thẳng thắn, rất quý tôi. Thậm chí em còn dặn dò anh trai không được bắt nạt tôi, nếu không sẽ tính sổ với anh ấy. Bố mẹ chồng là nông dân quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tuy không có lắm tiền nhiều của cho các con nhưng bù lại tính tình chất phác, chân phương, lúc nào cũng lo lắng cho các con.
Sau khi cưới, hai đứa về sống chung với bố mẹ chồng, em gái chồng chưa kết hôn cũng ở đấy. Công việc của tôi vốn bận rộn, thường xuyên phải đi sớm về khuya nên gần như việc nhà không làm được gì, đều vào tay mẹ chồng và em gái chồng. Nhiều lúc ái ngại quá nên tôi dậy từ sớm để quét tước nhà cửa, nhưng mỗi lần như vậy mẹ chồng đều chạy tới giật lấy cái chổi:
- Con đi làm cả ngày vất vả rồi, sáng cứ ngủ thêm một chút cho khỏe, còn mấy việc này con không phải lo đâu. Mẹ ở nhà cả ngày, mẹ túc tắc làm là được. Con làm hết rồi thì mẹ làm gì, lại buồn tay buồn chân.
Tôi cưới một năm thì em gái chồng cũng lấy chồng. Em rể là người cùng làng, bằng tuổi em gái, rất siêng năng và hiền lành, cả gia đình tôi ai cũng quý. Vì ở gần nhau nên hầu như cuối tuần nào vợ chồng em cũng qua nhà tôi tụ tập ăn uống, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười đùa.
Một hôm đang ăn cơm thì em gái bỗng kêu đau bụng, cả nhà tá hỏa đưa em tới bệnh viện thăm khám thì được chẩn đoán bị viêm ruột thừa cần phải phẫu thuật ngay. Lúc đó em rể đang đi công tác xa nhà không về được, tôi lại bận bịu công việc nên chủ yếu là mẹ chồng vào viện chăm em. Biết gia cảnh nhà em chồng không khá nên tôi cũng chủ động thanh toán hết viện phí cho em luôn, cũng đưa thêm cho mẹ chồng 3 triệu để phòng khi cần chi tiêu cái gì. Dù sao cũng là người một nhà, khó khăn thì cùng nhau gánh vác chứ tôi không toan tính gì cả.
Hôm qua như thường lệ, tôi xin nghỉ làm sớm để tranh thủ về nấu ít cháo mang vào cho em gái chồng. Tôi ở đó trò chuyện với em tới 9 giờ tối thì về để mai còn đi làm, em cũng cần nghỉ ngơi mà. Thế nhưng lúc đi xuống cầu thang, sực nhớ quên điện thoại nên tôi quay lại lấy. Vừa bước đến cửa phòng bệnh tôi đã nghe thấy tiếng mẹ chồng và em gái chồng nói về tôi:
- Chị dâu con thật tốt. Nó là cô gái thành phố, sống sung sướng từ nhỏ nhưng nhìn chẳng giống tí nào cả. Chị con về đây làm dâu nhà chúng ta là thiệt thòi cho nó rồi. Ngày nào nó cũng đi làm, về nhà liền vội vội vàng vàng nấu cơm nấu cháo mang vào đây. Nhà ta thật có phúc khi có một nàng dâu như vậy, sau con phải đối xử tốt với chị nghe chưa?
- Chị dâu tốt thật, mấy ngày nay nhìn chị chạy đôn chạy đáo vì con mà con thương quá. Chị gầy đi rồi. Sau này con sẽ học hỏi chị, quan tâm tới chị nhiều hơn. Mẹ đừng lo.
Tôi bật khóc như mưa, không ngờ trong lòng mẹ và em gái tôi lại tốt như vậy. Tôi xuất thân từ thành phố, từ nhỏ chẳng phải động tay động chân vào việc gì nên rất đoảng việc nhà. Tôi tự thấy bản thân có nhiều khuyết điểm, chứ chẳng phải hoàn hảo, ưu tú gì.
Từ khi về làm dâu đến nay tôi còn chưa nấu nổi một bữa cơm đàng hoàng, tử tế nào cho nhà chồng cả, cỗ bàn cũng chẳng biết làm. Nhưng mẹ lại chẳng bao giờ chê trách, luôn bao dung với tôi, nghĩ mà thấy ấm lòng. Đấy, có phải cứ lấy chồng xa, lấy chồng nghèo là khổ đâu, tôi vẫn có một gia đình hạnh phúc đó thôi. Mong rằng các bạn nữ đừng vì vật chất bề ngoài mà đánh giá nhé. Tôi cũng tin chỉ cần mình đối xử chân thành, thật lòng thì người ta cũng sẽ đối đãi với mình như thế dù bản thân vẫn còn nhiều khuyết điểm.