Định chia hết đất cho vợ chồng con trai, nào ngờ con trách tôi bất công
Ngày hôm kia, tôi họp gia đình và công bố tâm nguyện của bản thân về mảnh đất ở quê. Các con gái thì không ý kiến gì nhưng con trai lại không đồng tình với quyết định của tôi.
Ngay từ khi các con còn nhỏ tôi đã rất chú trọng việc dạy dỗ nhân cách của bọn trẻ. Tôi luôn hướng các con đến việc hiếu lễ với bố mẹ và tôn trọng mọi người xung quanh. Anh em luôn mở rộng tấm lòng bao dung thương yêu giúp đỡ lẫn nhau.
Khi còn nhỏ anh em thường quý mến nhau nhưng không còn ăn chung nồi cơm nữa thì tình cảm cũng xa cách. Tôi biết điều đó sẽ xảy ra với các con trong tương lai nên tôi luôn nhắc nhở:
“Sau này dù mỗi người có gia đình riêng nhưng các con chảy chung dòng máu, cùng một mẹ sinh ra. Lúc khó khăn hoạn nạn phải chung tay giúp đỡ nhau vượt qua, đừng sống thờ ơ, ích kỷ mẹ rất đau lòng”.
Những khi các con xảy ra mâu thuẫn trong sinh hoạt, tôi không tức giận mà cho đó là cơ hội để các con bộc lộ những tính xấu và tôi có thể biết mà chấn chỉnh. Nhờ thế mà khi lớn lên 4 đứa con của tôi rất yêu quý đoàn kết và luôn đứng ra bảo vệ lẫn nhau.
Hiện tại cuộc sống các con của tôi đều khá giả và ai cũng có nhà riêng xe hơi đẹp. Lúc đầu con trai tôi muốn mua nhà, 3 em góp tiền vào cho anh vay. Rồi đến lượt em gái mua nhà thì anh chị lại hùn tiền vào để em có nhà. Nhìn các con chung tay giúp đỡ lẫn nhau mà tôi thấy mãn nguyện và tự hào.
Từ ngày con trai tôi mua được nhà đến nay, con dâu kéo tôi ra phố sống cùng để thuận tiện việc chăm sóc. Tôi thì không muốn rời quê hương một chút nào nhưng do tôi có bệnh cao huyết áp, sống một mình ở quê, các con không yên tâm chút nào và ép tôi phải ra phố.
Suốt 4 năm nay, tôi sống cùng với vợ chồng con trai, con cháu đối xử với tôi rất tốt. Dù bận rộn công việc và học hành nhưng con cháu luôn dành thời gian quan tâm chăm sóc bà già này. Buổi chiều nào các cháu cũng kéo tôi đi dạo, buổi sáng thì con trai và con dâu đưa tôi đi tập thể dục.
Ban ngày con cháu đi làm cả, tôi qua hàng xóm trò chuyện. Nơi con tôi ở có nhiều người tầm tuổi tôi và họ rất mến khách. Vì thế cuộc sống thành thị cũng dần quen với tôi.
Các con gái tôi cũng sống gần nhà anh trai nên cuối tuần nào mấy gia đình cũng tụ tập và tổ chức nấu nướng. Nhìn các cháu quấn quýt lấy nhau không muốn mà tôi thấy hạnh phúc vô cùng.
Dạo này sức khỏe tôi giảm đi nhiều, không biết có sống được hết năm nay nữa không. Tôi còn mảnh đất ở quê rộng 1000m2 là đất của chồng tôi mua từ ngày còn trẻ. Những năm qua, vợ chồng con trai chăm sóc tôi rất chu đáo. Mỗi khi tôi đi bệnh viện, con dâu nghỉ việc và thức cả đêm phục vụ mẹ chồng.
Việc gì cũng đến tay vợ chồng con trai, sau này con trai còn có trách nhiệm thờ cúng bố mẹ. Tôi dự định cho con trai mảnh đất ở quê, còn con gái đi lấy chồng rồi sẽ không có gì.
Ngày hôm kia, tôi họp gia đình và công bố tâm nguyện của bản thân về mảnh đất ở quê. Các con gái thì không ý kiến gì nhưng con trai lại không đồng tình với quyết định của tôi.
Con trai nói:
“Theo luật thừa kế, con trai cũng như con gái đều được chia tài sản như nhau. Mẹ cứ làm theo thế đi, con không muốn mẹ thiên vị vợ chồng con mà gây thiệt cho các em gái. Đất thì quý thật đấy nhưng sau này chúng con cũng chẳng về quê sống nữa, rồi cũng bán lấy tiền, tiền dùng rồi cũng hết. Nhưng nếu mẹ bán đất đi và chia đều tiền cho các con, mỗi người sẽ có một khoản tiền và tình anh em bền chặt hơn”.
Lời con trai nói làm tôi rất cảm động, không ngờ con vẫn còn nhớ đến các em gái. Thế nhưng tôi rất bất ngờ khi các con gái nói anh trai có công chăm sóc mẹ và thờ cúng bố mẹ sau này nên không nhận phần đất đó mà nhường lại cho anh cả.
Thấy các con nhường qua nhường lại, tôi hạnh phúc lắm, vì các con tôi không tham tiền của nhưng tôi không biết phải làm sao cho đúng nữa?