4 cái Tết con trai không về thăm mẹ, tôi muốn để lại toàn bộ tài sản cho vợ chồng con gái
Tôi chưa muốn nói chuyện có 1 khoản tiền lớn cho con nào biết vì sẽ sợ các con nảy sinh lòng tham quay ra đấu đá nhau.
Ngày trước, tôi từng có 1 gia đình hạnh phúc nhưng khi kinh tế khá giả thì chồng lại phản bội vợ đi theo cô gái trẻ đẹp, bỏ rơi 3 mẹ con tôi. Khi đó, tôi còn ước quay trở lại cuộc sống nghèo khổ để vợ chồng con cái mãi được bên nhau.
Trước khi ra tòa, chồng vẫn còn có chút lương tâm hối lỗi, anh để lại ngôi nhà và 1 mảnh đất cho tôi. Nhờ thế mà những năm sau đó tôi không phải lo đến chỗ ở mà tiền làm ra chỉ để nuôi các con.
Do mải mê kiếm tiền, tôi không có thời gian bảo ban dạy dỗ các con nhiều. Khi nhà trường báo tin đứa con trai lớn tên Thành bỏ học đi theo đám bạn xấu thì mọi chuyện đã quá muộn.
Tôi biết được đã khuyên bảo, mắng mỏ nào ngờ con cãi tay đôi với mẹ và đập phá đồ đạc để dằn mặt. Không nó nổi con, tôi buông xuôi và bất lực để mặc Thành làm điều bản thân thích, sau này sướng hay khổ thì đừng trách mẹ không cảnh báo trước.
Không còn trông chờ vào con lớn, tôi dành toàn bộ tình thương và hi vọng vào đứa con nhỏ. Đứa thứ 2 là con gái nên cũng dễ bảo. Con không chỉ chăm làm, học giỏi, ngoan ngoãn và xinh xắn nữa là niềm an ủi của tôi. Nhờ cô con gái này mà tôi có động lực kiếm tiền lo cho gia đình.
Không dạy dỗ được Thành nên tôi phải hứng nhiều hậu quả. Con đánh con người ta và họ đòi kiện, tôi phải đến quỳ lạy van xin người ta tha thứ cho con. Nhiều lần con trai lấy tiền của tôi đi ăn chơi với bạn, tôi nói con không nghe còn cãi tay đôi với mẹ. Khi Thành dính đến trò chơi đỏ đen phải đi vay tiền và họ đến tận nhà để đòi tiền tôi.
Lúc đầu tôi cũng trả nợ nhưng càng trả nợ càng nhiều thêm cuối cùng tôi quyết định dừng trả nợ để mặc con tự gây họa tự gánh lấy. Thành đã hư quá rồi, tôi mà cứ tiếp tục cứu thì càng dung túng cho con hư hỏng hơn. Thành muốn tôi cầm cố sổ đỏ để cứu con nhưng tôi không chịu, bởi cứu rồi chắc gì con đã trở thành người tốt hay lại tệ hơn.
Lúc đầu tôi còn sợ bọn đến đòi nợ nhưng tần suất đòi nhiều, bị dọa nhiều nên tôi trai lì hơn. Tôi không nợ nần gì, mấy người cho vay cũng chẳng thể đòi tiền được tôi, cùng lắm tôi bị bọn chúng đe dọa và làm xấu mặt 1 thời gian. Với sự lì lợm và không sợ sệt gì của tôi đã khiến mấy người cho con trai tôi vay tiền phải bỏ cuộc. Còn con tôi thì bỏ đi biệt tích để mặc mẹ và em gái chịu trận.
Do lao lực nhiều nên ngoài 60 tuổi sức khỏe của tôi đã giảm sút nghiêm trọng. Vài năm nay, số lần tôi nhập viện ngày càng nhiều, cũng may có vợ chồng con gái luôn ở bên chăm sóc thuốc thang mỗi ngày nên được an ủi phần nào.
Hiện tại con trai tôi đã lập gia đình và có 1 đứa con nhỏ nhưng bọn chúng đối xử với tôi rất bạc bẽo. Thỉnh thoảng con trai gọi điện về chỉ có mở miệng than trách:
“Mẹ sống ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, thảo nào bố bỏ mẹ đi theo người đàn bà khác tốt hơn. Con người ta rơi vào cảnh nợ nần thì bố mẹ cầm cố nhà cửa để trả nợ cứu con, còn mẹ có nhà mà giữ khư khư, để mặc con sống chui sống lủi chứ không chịu cứu. Con hận mẹ hết đời này”.
Từng lời con nói như vết dao cứa vào tim gan người mẹ. Con có lớn mà không có khôn, tại sao con không tự nhìn lại bản thân mình xem đã làm gì được cho mẹ hay chỉ đòi hỏi mẹ phải phục vụ cả đời mới hài lòng.
Con người ta đi làm kiếm tiền về chu cấp cho mẹ, còn tôi không bán nhà trả nợ cho con thì bị nó thù hằn. Đời tôi dính đến 2 người đàn ông, đó là chồng và con trai đều bị hành cho nát cuộc đời, tôi đúng là người phụ nữ có số khổ.
Đầu năm nay, mảnh đất của tôi rơi vào 1 dự án nên buộc phải bán và tôi có 5 tỷ gửi tiết kiệm. Tôi chưa muốn nói chuyện có 1 khoản tiền lớn cho con nào biết vì sẽ sợ các con nảy sinh lòng tham quay ra đấu đá nhau.
Từ ngày con trai lấy vợ đến nay đã là 4 cái Tết, thế mà chưa bao giờ về thăm mẹ. Con dâu cũng không thèm gọi điện hỏi han mỗi khi tôi bị ốm đau. Các con đối xử tệ bạc thế làm tôi rất buồn. Tôi đang muốn viết di chúc để lại ngôi nhà và toàn bộ tiền mặt cho con gái. Theo mọi người, tôi có nên làm thế không?