Mỗi tháng tôi biếu mẹ chồng 12 triệu, nhưng mẹ lại quý dâu út hơn, cho thím mảnh đất 1000m2
Thấy phản ứng của tôi, mẹ chồng sững sờ vài giây rồi kéo tôi vào phòng nói chuyện riêng.
Tôi lấy chồng khi nhà chồng còn rất nghèo. Thấy ở quê lương bèo bọt không ăn thua nên tôi bàn với chồng vay tiền sang Nhật làm việc mấy năm kiếm chút tiền vốn. Chồng tôi đồng ý, nhưng vì không có tiền nên chúng tôi đành nhờ bố mẹ chồng cắm sổ đỏ căn nhà để vay ngân hàng cho hai đứa đi Nhật.
Bố mẹ chồng đắn đo suy nghĩ nhiều lắm, vì ông bà không nỡ xa con cái, cũng lo lắng chúng tôi bên đó lạ nước lạ cái. Phải thuyết phục nhiều lắm bố mẹ mới đồng ý cho hai vợ chồng đi làm ăn xa.
Sau khi sang Nhật được một năm thì vợ chồng tôi vỡ kế hoạch. Tôi có thai. Tôi vẫn cố làm việc tiếp tới tháng thứ 7 thai kỳ rồi mới về quê sinh con. Khi con được 2 tháng tuổi, tôi lại gửi con nhờ bố mẹ chồng chăm sóc giúp rồi qua Nhật làm việc tiếp.
Nhiều người bảo tôi nhẫn tâm khi để con còn quấn tã cho ông bà, tôi cũng đau lòng lắm chứ nhưng biết làm sao được. Nợ vẫn còn, ở quê công việc lại khan hiếm, đồng lương thì thấp, con còn nhỏ, bố mẹ chồng không có công việc ổn định, để một mình chồng tôi kiếm tiền sao anh gánh nổi chứ?
Ngày chia tay con trai, tôi khóc như mưa. Sang Nhật rồi, vợ chồng tôi cố gắng cày cuốc để kiếm tiền. Mỗi tháng, tôi cũng gửi về cho mẹ chồng 12 triệu để bà chăm cháu. Tháng nào gia đình có công to việc lớn như giỗ chạp, đám cưới thì tôi sẽ gửi thêm. Ở xa nhưng ngày lễ tôi đều gọi điện chúc mừng, không quên gửi quà cho bố mẹ chồng.
Thực tâm, tôi rất biết ơn mẹ chồng. Vì thế tôi chẳng bao giờ tiếc tay khi mua sắm những món đồ tốt nhất gửi về cho mẹ cả.
Năm thứ 3 khi vợ chồng tôi sang nước ngoài thì em trai chồng lấy vợ. Vợ chồng tôi chỉ nghe em kể qua và gặp vài lần nên tình cảm không thân thiết lắm. Có lần về quê chơi, tôi hỏi han họ hàng, làng xóm xem em dâu ăn ở thế nào thì họ đều khen em hiếu thảo nên tôi yên tâm phần nào.
Nhưng khi vợ chồng tôi quyết định về nước hẳn thì rắc rối bắt đầu xảy ra. Mẹ chồng rất chiều em dâu, mọi cử chỉ, hành động hay lời nói, việc làm đều thể hiện rất rõ. Điều này khiến tôi không vui chút nào. Tại sao mẹ chồng lại thiên vị như thế chứ, trong khi suốt mấy năm làm dâu tôi có bạc đãi bà đâu, luôn coi mẹ chồng như mẹ đẻ.
Cơn giận của tôi thực sự bùng nổ khi biết mẹ chồng âm thầm sang tên cho em dâu miếng đất rộng 1.000m2. Hôm đó, tôi vừa khóc vừa lớn tiếng hỏi mẹ chồng:
- Mỗi tháng con đưa cho mẹ hơn chục triệu đồng, ngày lễ hay ngày thường hay mua quà cho mẹ. Còn thím chưa bao giờ cho mẹ được một đồng hay đôi tất mà mẹ lúc nào cũng chiều chuộng em, cho vợ chồng em cả mảnh đất rộng như thế? Mẹ có thấy như thế là quá bất công với vợ chồng con không?
Thấy phản ứng của tôi, mẹ chồng sững sờ vài giây rồi kéo tôi vào phòng nói chuyện riêng. Mẹ nắm lấy tay tôi, vỗ nhẹ rồi cười hiền:
- 6 năm qua các con bôn ba nơi xứ người nên có nhiều việc ở quê nhà không biết. Vợ chồng em cưới được 3 tháng thì bố không may bị ngã giàn giáo. Đợt đó sợ các con lo lắng nên mẹ phải nói dối là bố về quê xử lý việc trong nội tộc, chứ có dám nói thật với các con đâu. Khi ấy, vợ chồng em đã đưa hết tiền mừng cưới, cả vàng hồi môn để lo cho bố. Khi bố xuất viện thì ngày nào cũng chạy sang thăm hỏi, hộ bố mẹ làm việc nọ việc kia. Hai đứa nó không đòi hỏi gì nên mẹ càng thương chúng nó.
Mà con trai con, mới 5 tuổi đã biết làm toán, thuộc biết bao bài thơ, nói tiếng Anh vanh vách như thế cũng là nhờ em dâu con dạy cả đấy. Chứ bố mẹ già rồi, biết gì mà dạy cháu đâu. Biết hai đứa nó khó khăn, đang có ý định làm nông trại nên bố mẹ mới sang tên miếng đất cho chúng nó luôn. Dù sao tài sản sau này bố mẹ cũng cho các con hết chứ đâu mang theo được. Cho hai em mảnh đất rồi thì sau này căn nhà này là của vợ chồng con.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi nghẹn ngào, òa khóc nức nở. Hóa ra tôi đã trách nhầm em dâu, trách nhầm mẹ chồng. Hóa ra tôi đã suy nghĩ quá ích kỷ, hẹp hòi, cứ cho rằng vài triệu của mình gửi về là to lắm, là xong trách nhiệm. Cũng may có vợ chồng em dâu, bố mẹ chồng mới đỡ vất vả, con tôi mới ngoan ngoãn, thông minh như vậy.