Con dâu đẻ thường chục ngày rồi, xuống bếp nấu có 5 mâm cỗ đã kêu như cháy nhà
Nói ra thì bảo tôi là mẹ chồng mà để ý con dâu từ cái nhỏ nhất nhưng nhiều lúc ngứa mắt không chịu nổi với con dâu làm biếng.
Nhà có một đứa con trai duy nhất nên lúc nào tôi cũng mong cháu sớm có bạn gái để làm đám cưới. Chẳng thế mà khi thấy con 28 tuổi chưa yêu đương gì, tôi toàn giục. Ông nhà tôi cũng bảo:
“Giờ chưa có con dâu thì giục giã, mai này nó cưới xong lại chán ngán rồi kêu ca”.
Có lẽ ông nhà tôi nói đúng thật. Gần 1 năm nay, vừa mới có con dâu mà tôi đã thấy ngán ngẩm. Con dâu chỉ kém con trai tôi 2 tuổi, cháu có công ăn việc làm ổn định. Đặc biệt, con là cô giáo tiếng Anh nên năng động lắm. Ngoài dạy ở trường, dâu còn bận rộn dạy thêm vài lớp bên ngoài, thu nhập nhờ vậy hơn cả chồng nó gấp 2-3 lần.
Về công việc và lương lậu thì tôi chẳng dám ho he chê con bé ở điểm nào còn mọi thứ khác thì õng ẹo lắm. Ở nhà chắc được ông bà thông gia chiều chuộng nên về làm dâu nhà tôi lười biếng vô cùng. Cứ đi làm thì không sao, về nhà là nó lao vào giường nằm rồi kêu mệt, nhờ vả chồng hết việc này đến việc khác. Nhìn con trai bị con dâu sai như chong chóng mà tôi ngứa cả mắt.
Đặc biệt từ khi con dâu bầu, nó càng õng ẹo và lười hơn. Mới bầu thôi mà đã kêu bị nghén, buồn nôn, mệt mỏi, chán ăn. Thế là việc nhà, tôi với con trai phải làm hết để cho dâu nghỉ. Nhiều lúc, tôi nấu nướng hầu đến tận miệng nó vẫn ậm ọe, không ăn được, bắt mang đi.
Khi thai to hơn, ngoài đi dạy thì condâu cũng chẳng phải làm việc gì mà chồng nó thường giành làm hết. Tôi toàn đe con trai: “Chiều vợ quá rồi có ngày nó trèo lên đầu. Mang bầu thôi mà làm như chỉ có mình nó bầu không bằng”. Nhưng con tôi cứ bênh vợ chằm chặp nên tôi phải bơ đi.
Chục ngày trước con dâu tôi nhập viện sinh con. Cũng may con sinh thường nên hôm trước đẻ, hôm sau về luôn. Từ ngày con dâu ở cữ, tôi cũng nấu nướng, giặt rũ cho cả ngày.
Mới đây nhà tôi có giỗ bố chồng. Vì ông mất 3 năm trước nên năm nay tôi chỉ làm giấu vụng 5 mâm. Những năm trước toàn 2 vợ chồng tôi vào bếp nấu nướng. Nhưng năm nay ông nhà tôi đang bị xương khớp hành hạ nên đau không làm gì được. Vì thế tôi bảo cả con trai, con dâu làm là chính. Còn tôi đảm nhận nhiệm vụ tiếp khách đến và trông cháu nội mới sinh.
Hai đứa nó cũng gật đầu đồng ý vậy nhưng cứ vừa đứng nấu nướng được 1 tí là con dâu lại chạy vào phòng cho con bú hoặc ngồi nghỉ ngơi. Con kêu mệt vì bảo lâu ngày không đụng vào việc gì. Chồng nó lúc vội quá hò vợ ra nấu cỗ cùng nó cũng kêu. Nhìn thái độ của dâu mà bực mình, tôi xông tới làm um lên:
“Có 5 mâm cỗ mà 2 đứa làm mãi vẫn chưa xong. Quen được hầu hạ tận mồm rồi nên không biết làm việc gì cả”.
“Mẹ thông cảm tụi con làm chậm chút, cũng tại con mới sinh nên người còn yếu chưa đi lại nhiều được, với lại nay nhiều món quá”.
“Cô làm như cả cái xã hội này chỉ có mình cô đang ở cữ không bằng”.
Đấy, bực mình tôi phải nói thẳng như thế cho mà biết mặt. Tôi mắng thế có gì sai mà dâu bỏ mặc cỗ không chịu làm, vào phòng ôm con ngồi khóc. Tôi mặc kệ vì ở cữ dù gì cũng đã chục ngày rồi chứ có phải ít đâu, thế mà đụng cái gì lại cũng mang lý do đang ở cữ ra. Đàn bà ai chẳng bầu bí chửa đẻ, làm như chỉ có mình nó đang ở cữ không bằng.