10 năm sau thảm họa sóng thần Nhật Bản, người mẹ 'chết lặng' khi đọc những dòng tin nhắn của con gái
Tròn một thập kỷ qua đi kể từ thảm họa động đất và sóng thần Tohoku diễn ra tại Nhật Bản nhưng những mất mát và nỗi đau mà nó để lại vẫn còn hiện hữu.
Bà Hiromi Takahashi, năm nay 56 tuổi, ở Watari, tỉnh Miyagi từng là mẹ của một bé gái nhưng cô bé Hinamo không may thiệt mạng trong thảm họa Tohoku năm 2011 khi mới vừa lên 5 tuổi.
Mang theo nỗi đau mất con và nỗi nhớ vô bờ bến dành cho cô con gái nhỏ, người mẹ đã làm mọi cách để tìm được chiếc điện thoại mà bé Hinamo đã mang theo ngày hôm đó. Và may mắn thay, chiếc điện thoại cũ tưởng chừng không còn hoạt động được nữa vẫn còn lưu giữ những tin nhắn của cô bé xấu số.
“Mẹ ơi, con yêu mẹ!”, “Vào ngày sinh nhật của con, cả nhà hãy cùng đặt một vài ngọn nến trên chiếc bánh và thưởng thức nó nhé!”. Đọc được những lời nhắn gửi đong đầy tình yêu thương trong trẻo của thiên thần nhỏ, người mẹ không thể kìm được những giọt nước mắt.
Theo bà Hiromi, cơn sóng thần ập đến đã nhấn chìm chiếc xe buýt của trường mẫu giáo, cướp đi sinh mạng của Hinamo cùng 7 đứa trẻ khác và một nhân viên của trường.
Bà Hiromi sinh con khi đã 40 tuổi nên Hinamo luôn được mẹ coi như “báu vật”. Bé Hinamo bị bệnh hen suyễn nên phải ra vào bệnh viện như cơm bữa. Chính vì vậy mà gia đình Takahashi đã chuyển đến Watari vào năm 2009, trước thời điểm Hinamo chuẩn bị đi học mẫu giáo với hy vọng không khí trong lành hơn sẽ giúp cô bé giảm các cơn hen suyễn.
Hinamo là một cô bé rất đáng yêu và hay thẹn thùng. Mỗi khi được mẹ làm cho hộp cơm bento có hình nhân vật ngộ nghĩnh, cô bé đều nói: “Nó thật dễ thương, con chẳng nỡ ăn nó một chút nào”. Hinamo cũng là một đứa trẻ tốt bụng. Trong ngày đầu tiên của năm mới, cô bé đi chùa nhưng chẳng xin gì cho mình mà chỉ cầu nguyện cho mẹ luôn được hạnh phúc.
Sau trận động đất đầu tiên xảy ra vào ngày thảm họa, cô bé còn an ủi các bạn ở trường mẫu giáo.
Trong cuộc phỏng vấn với The Yomiuri Shimbun vào tháng 11 năm ngoái, Takahashi kể lại rằng cô đã đưa cho con gái mình một chiếc điện thoại di động cũ để dùng làm đồ chơi. Hồi ức này thôi thúc Takahashi phải tìm bằng được chiếc điện thoại và đọc lại những tin nhắn trong đó.
Trước khi ngủ, Hinamo thường gõ tin nhắn, thỉnh thoảng cô bé nhờ mẹ gõ giúp một vài từ. Khi mở điện thoại ram cô Hiromi phát hiện có tổng cộng 15 dòng tin nhắn.
Những tin nhắn có thể chỉ là những lời nhắc nhở hàng ngày như “Mẹ có thể đánh thức con dậy lúc 5h không?" Hay “Con muốn một vài quả trứng rán cho bữa sáng”, hoặc cũng có thể là những mơ ước tương lai như “Hãy đi chơi trong một khu vườn” hay “Hãy đi đến một suối khoáng nóng”. Có những tin nhắn vẫn còn dang dở vì Hinamo dường như đã ngủ thiếp đi trước khi hoàn thành chúng.
“Tất cả những tin nhắn này là bằng chứng con bé vẫn đang sống”, Takahashi nói trong nước mắt. “Tôi muốn sống một cuộc sống thật trọn vẹn để đến khi gặp con gái trên thiên đường, tôi có thể tự hào mà nói với con bé rằng: Mẹ đã rất hạnh phúc”.