Từ tâm dịch Gò Vấp: Phóng viên bật khóc khi cổ họng đau rát, phía trước là F1 bên kia là F2...
Trước tôi là F1, chị tiếp xúc với đồng nghiệp đã mắc Covid-19. Bên kia là F2, người nữa thì sốt trên 37 độ,… Tất cả đều ngồi cách nhau 2 mét, không ai nhìn rõ mặt nhau.
0h ngày 31/5, TP.HCM áp dụng lệnh giãn cách xã hội, riêng quận Gò Vấp và phường Thạnh Lộc (Q.12) buộc phải phong toả theo chỉ thị 16.
Là người đã trải qua 4 mùa dịch, là phóng viên từng xung phong vào TP. Nha Trang khi Việt Nam có những ca lây nhiễm Covid-19 đầu tiên, ăn nằm nơi biên giới Tây Nam cùng bộ đội ngăn chặn đường dây vượt biên trái phép,… Nhưng mãi đến bây giờ, khi nơi tôi sống bị phong toả, cơn đau họng đến bất chợt trong tâm dịch, lần đầu tiên tôi nhận ra: Covid-19 đã gần mình như vậy!
Đâu đâu cũng thấy nhân viên y tế, đồ bảo hộ và test Covid-19
Sau lễ 30/4, tụi trẻ con nghỉ học, gia đình tôi quyết định đưa tất cả về quê. Căn nhà chỉ còn lại mình tôi.
Vài ngày sau, thông tin về ca lây nhiễm cộng đồng của Hội thánh truyền giáo phục hưng Gò Vấp bắt đầu râm ran. Thú thực dù lúc ấy là cùng quận, nhưng chúng tôi ở cách rất xa nhau, tôi vẫn chưa mường tượng đến ngày toàn quận sẽ phong toả.
Từ đợt dịch Covid-19 đầu tiên vào Tết nguyên đán năm 2020, tôi xung phong vào Nha Trang khi Việt Nam phát hiện ca lây nhiễm đầu tiên, đến một tháng trời ăn nằm biên giới Tây Nam, cửa khẩu quốc tế,… là người 4 lần trải qua dịch Covid-19, thế nhưng, chưa bao giờ tôi cảm giác Covid-19 gần mình như vậy!
25/5, thông tin hàng chục ca dương tính mỗi ngày khiến người dân hạn chế tiếp xúc. Buổi sáng đầu tiên tôi ra chợ, tất cả hàng xe đẩy thường ngày đứng chật ních 2 bên đường đã được dẹp sớm. Phía bên kia, ngay trước hàng thịt, barie phong toả dựng lên, nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ kín bưng, chia dân thành 2 hàng dài và test Covid-19. Tôi vội vã mua 2 bó rau rồi quay xe trở về nhà.
Nhiều ngày tiếp theo, tuy thành phố chưa có lệnh giãn cách xã hội, nhưng Gò Vấp đã vắng hơn rất nhiều. Quanh trường học, sân vận động, nhà thơ, thậm chí là những quán nhậu đã trả mặt bằng,… dân sắp hàng dài từ trong hẻm đổ ra mặt đường để kiểm tra dịch tễ. Gò Vấp gần như không ngủ!
22h ngày 27/5 dân phòng vào hẻm tìm người, tất cả mọi nhà đều mở tung cửa. Những cụ già đến cửa hàng tạp hoá gần nhất để mua mì và ít bánh ngọt dự trữ. Tất cả đều lo sợ sẽ bị phong toả ngay trong đêm.
Sang hôm tiếp theo, công ty của bạn tôi tiếp tục đóng cửa vì dịch. Nó trả trọ, sống nhờ nhà tôi trước khi rời thành phố. Đến 11h ngày 30/5, Hiền quay sang báo với tôi: "0h ngày 31/5, quận Gò Vấp chính thức phong tỏa theo chị thị 16". Đôi mắt của nó đỏ ong lên như sắp khóc: "Đến chỗ ăn nhờ ở đâu cuối cùng giờ cũng không còn nữa"
Chúng tôi ăn vội vàng buổi trưa, Hiền múc thêm đồ ăn mang về rồi nhanh chóng rời khỏi nhà tôi.
14h, tôi ra đường. Lúc này, tại các chợ, tiệm thuốc, siêu thị,… mọi thứ gần như rối lên. Người ta tranh nhau đến từng quả trứng gà, chiếc bắp cải đã héo lá. Cửa hàng mì đã hết từ lâu. Thậm chí, có gia đình còn dùng cả xe con để đi chở lương thực. Tôi vòng qua 4 tiệm tạp hoá lớn, may mắn mua được 1 thùng mì và 20 quả trứng gà, ít rau quả.
22h ngày 30/5, trước giờ Gò Vấp phong tỏa 2 tiếng, tất cả nhà trong hẻm đều đã tắt điện. Tụi trẻ con trong xóm buộc phải đi ngủ sớm.
6h ngày đầu tiên sau lệnh phong toả, con đường dài Quang Trung, Nguyễn Kiệm, Nguyễn Oanh… ngoại trừ những chiếc xe buýt liên quận buộc không được dừng trạm tại quận, gần như không có một bóng người.
Lần đầu tiên, nơi tôi sống vắng lặng đến lạ thường!
Tôi bật khóc khi cổ họng mình đau rát!
Đã 4 ngày, trừ khoảng thời gian mua thực phẩm và đi làm, tôi hoàn toàn không ra khỏi nhà. Đến tối 31/5, cổ họng tôi bắt đầu đau âm ỉ.
Lúc ấy, như có ai đó đã dùng dao lam cứa vào cuống họng tôi vậy. Cả buổi tối tôi chỉ ăn cơm với trứng và nước canh, mỗi lần nuốt thức ăn vẫn như có sỏi chặn lại ở họng.
Tôi ngậm nước muối, sắc gừng uống với nước ấm, miệng vẫn không ngừng mong chuyện này sẽ kết thúc sớm. Lúc đi ngủ, tôi dùng chăn quấn chặt quanh cổ, không dám nuốt nước bọt vì sợ cảm giác đau đớn như lấy dao cứa vào họng.
Đến sáng hôm sau, cơn đau bắt đầu dữ dội hơn. Mọi thứ rơi vào đúng khoảng thời gian ngặt nghèo này khiến tôi càng hoảng loạn. Tôi bắt đầu điện thoại cho CDC thành phố. Nhanh chóng nhân viên y tế đã hướng dẫn tôi đến trạm y tế gần nhất.
Trưởng trạm xem qua tờ giấy lịch trình, hỏi tôi một vài câu rồi gửi tôi thẳng lên BV Gò Vấp. Lần đầu trên con đường Quang Trung vắng tanh, tôi cảm giác được sự sợ hãi.
Nhân viên y tế dẫn tôi đi theo lối dành riêng cho bệnh nhân có yếu tố dịch tễ. Trước tôi là F1, chị làm nhân viên bán hàng có tiếp xúc trực tiếp với đồng nghiệp dương tính. Bên kia là F2, một người nữa sốt trên 37 độ… Tất cả ngồi cách nhau 2 mét, ánh mắt ái ngại.
Thực tế, tình hình trong BV rất căng thẳng. Những ca bệnh có thể điều trị tại nhà, bệnh lý không quá nặng, bác sĩ đều yêu cầu bệnh nhân trở về nhà, thăm khám qua điện thoại. "Ở đây, giờ nguy hiểm vì có khả năng lấy chéo" - bác sĩ giải thích với ông lão vừa mang đứa cháu bị tiểu buốt vào viện.
Chúng tôi thăm khám trong một căn phòng kín, bác sĩ ngồi trên một chiếc bàn gỗ cách xa 2 mét, nói chuyện qua chiếc mic gắn trong bộ đồ bảo hộ. Sau đó, người có yếu tố dịch tễ sẽ nhanh chóng được nhân viên y tế đưa đi cách ly ngay khu tập trung của bệnh viện.
30 phút sau, bác sĩ gọi tôi vào phòng. Ông nhìn tờ khai báo y tế, hỏi tình hình sức khoẻ rồi nói: "Bây giờ vẫn không có dấu hiệu chính. Hoặc vào khu cách ly tập trung, hoặc trở về cách ly và tự theo dõi thêm tình hình". Tôi gật đầu với phương án 2.
Quá trưa, tôi trở về nhà với một vốc thuốc lớn. Cả hôm đó, cơn đau ở họng vẫn không hề thuyên giảm. Khi đọc đọc thông tin về một bệnh nhân tử vong ở tuổi 22, tôi oà lên khóc.
2 ngày sau, tôi vẫn uống thuốc, ngậm nước sát khuẩn theo đúng chỉ định của bác sĩ. Bình trà gừng nóng được châm cả ngày.
May mắn đến chiều ngày 2/6 cơn đau đã giảm.
Giờ đây tôi vẫn tự cách ly tại nhà. Hôm qua, thực phẩm đã hết, tôi phải nhờ người quen đi chợ hộ.
Đến bây giờ khi nhớ lại trải nghiệm đã qua, một cơn đau họng trong tâm dịch cũng khiến bạn hoảng loạn, suy sụp, tôi mới thấy dịch Covid-19 gần mình đến thế nào!
Tôi mong sao dịch bệnh này sẽ sớm được đẩy lùi, và chúng ta lại được sống trong những ngày an toàn như trước đây!