Tôi đau khổ vì vợ mỗi lần giận lại đánh con như kẻ thù
Tôi lo sợ rằng nếu mọi thứ tiếp tục như thế này, con trai tôi sẽ không chỉ bị tổn thương về thể xác mà còn bị tổn thương nặng nề về tinh thần.
Tôi chưa bao giờ nghĩ cuộc sống hôn nhân của mình lại có lúc rơi vào tình cảnh như thế này. Là một người chồng, tôi nghĩ rằng chỉ cần yêu thương và chăm sóc gia đình mọi chuyện sẽ êm ấm. Nhưng gần đây, tôi dần dần cảm nhận được sự thay đổi đáng sợ của vợ mình.
Cô ấy không còn là người phụ nữ dịu dàng, hiền lành mà tôi từng yêu mà dường như trở thành một người khác hoàn toàn, một người bùng nổ cơn giận dữ một cách bất thường. Không ít lần, những cơn giận ấy thể hiện qua sự bạo lực mà vợ tôi trút lên con trai của chúng tôi.
Con trai tôi mới chỉ học lớp một, là đứa trẻ hiền lành, ngoan ngoãn nhưng việc học hành đối với thằng bé không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Cũng như bao đứa trẻ khác, con đôi khi cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi hoặc không thể tiếp thu bài học ngay lập tức.
Thế nhưng đối với vợ tôi, những lần con chậm hiểu hay làm sai đều trở thành những cơ hội để cô ấy bộc phát cơn giận dữ. Cô ấy không chỉ la hét mà còn ném đồ đạc, đập bàn, kinh khủng nhất là sử dụng thắt lưng để đánh con.
Tôi từng nghĩ rằng đó chỉ là những phút mất kiểm soát tạm thời nhưng càng ngày, hành vi ấy càng lặp lại thường xuyên và trở nên nghiêm trọng hơn.
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên tôi thấy vết hằn đỏ trên lưng và mông con sau khi vợ tôi đánh thằng bé. Cảm giác lúc đó thật đáng sợ, tôi không muốn tin vào mắt mình, làm sao một người mẹ có thể làm tổn thương con mình đến mức như vậy?
Tôi đã cố gắng nói chuyện với cô ấy, cố gắng khuyên nhủ rằng bạo lực sẽ không bao giờ là giải pháp cho bất kỳ vấn đề nào, rằng con cần được yêu thương và hướng dẫn thay vì bị la mắng và đánh đập.
Song, mọi cuộc nói chuyện về chủ đề này đều kết thúc trong cãi vã. Vợ tôi không thừa nhận hành vi của mình, thậm chí còn đổ lỗi cho con trai vì thằng bé làm cô ấy mất bình tĩnh. Cô ấy đã nhiều lần nói rằng, tôi chỉ biết đi làm kiếm tiền đến muộn mới về nhà, không hiểu cảm giác dạy dỗ một đứa trẻ là như thế nào và thách thức tôi tự dạy con nếu tôi giỏi.
Tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tận sâu trong lòng, nỗi lo lắng ngày càng lớn dần. Tôi lo sợ rằng nếu mọi thứ tiếp tục như thế này, con trai tôi sẽ không chỉ bị tổn thương về thể xác mà còn bị tổn thương nặng nề về tinh thần. Những vết thương trên cơ thể có thể lành lại nhưng những vết thương tâm lý sẽ theo con suốt đời.
Tôi đã nghĩ đến việc báo cảnh sát nhưng đồng thời, tôi cũng biết rằng nếu làm thế, cuộc hôn nhân của chúng tôi có lẽ sẽ không thể cứu vãn. Tôi không muốn con trai mình lớn lên trong một gia đình tan vỡ nhưng tôi cũng không thể để con tiếp tục bị bạo hành.
Những đêm không ngủ, tôi nằm trằn trọc tự hỏi liệu mình đã làm gì sai để mọi chuyện đi đến mức này. Tôi đã cố gắng trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt nhưng giờ đây, tôi cảm thấy bất lực.
Tôi không thể bảo vệ được gia đình mình, không thể giúp vợ mình kiểm soát cảm xúc và tệ hơn cả, tôi không thể bảo vệ con trai mình khỏi những trận đòn roi vô cớ. Mỗi lần con nói rằng "ba ơi, con đau" là mỗi lần trái tim tôi như bị xé toạc. Làm sao tôi có thể im lặng, làm ngơ khi chính người mẹ của con lại là người làm tổn thương nó?
Tôi không biết việc báo cảnh sát về bạo lực gia đình có thể giúp đỡ con trai tôi đến mức nào nhưng một khi báo cảnh sát, quyết định ấy sẽ không chỉ ảnh hưởng đến vợ tôi mà còn đến con trai và chính cuộc sống của chúng tôi.
Liệu tôi có đủ can đảm để bước qua ranh giới này không? Liệu tôi có thể chịu đựng việc mất đi người vợ mà tôi từng yêu thương? Mọi thứ cứ xoay vòng trong đầu tôi, như một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Nếu tôi không hành động ngay bây giờ, có lẽ sẽ đến một ngày tôi phải đối mặt với nỗi hối hận lớn nhất trong đời, ngày con tôi bị đánh đến mức không thể hồi phục, cả về thể chất lẫn tinh thần. Và lúc đó, liệu mọi thứ còn có ý nghĩa gì nữa?
Xin mọi người cho tôi lời khuyên!