Nỗi đau người đàn ông một chân mưu sinh nơi đống rác bị nợ lương và mẹ đơn thân chăm mẹ già con dại
Sau một vụ tai nạn lao động, ông Đoàn Văn Đăng (58 tuổi) mất đi một bên chân phải, chị Nguyễn Thị Minh Uyên (quê ở Thái Bình) một mình chăm sóc con nhỏ và mẹ già yếu, cả 2 mảnh đời đều quanh năm cặm cụi nơi đống rác để thu gom nhưng bị nợ lương...
Sự việc hàng trăm công nhân môi trường thuộc Công ty Minh Quân (hiện công ty này đã đổi tên) bị nợ lương khiến dư luận xôn xao trong những ngày qua.
Sau nhiều nỗ lực, sức ép, ngày 19/6, Công ty Cổ phần Tập đoàn Nam Hà Nội (là công ty Minh Quân trước đó), mới trả trước cho công nhân được 500 triệu đồng tiền lương. Dự kiến các khoản còn lại sẽ được công ty này thanh toán trước ngày 10/7.
Ngày 28/6, một số các đoàn từ thiện đã tổ chức quyên góp, ủng hộ một số vật dụng và những khoản tiền nhỏ cho gia đình ông Đoàn Văn Đăng và chị Nguyễn Thị Minh Uyên. Đây là 2 trong số hàng trăm gia đình bị ảnh hưởng nặng nề do bị Công ty Minh Quân nợ lương suốt nhiều tháng.
Người đàn ông một chân quanh năm nơi đống rác và vòng xoáy “đi làm không lương”
Ngồi bên hiên căn nhà thuê tuềnh toàng giữa trưa hè oi nóng, (tại Võng Xuyên, huyện Phúc Thọ, Hà Nội), ông Đoàn Văn Đăng nở một nụ cười hiền lành trên khuôn mặt khắc khổ khi thấy có khách đến nhà.
So với mấy ngày trước, ông Đăng đã vui hơn hẳn, ông vui vì được “mấy cháu từ thiện cho chút đồ, vì cái quạt hơi nước”. Hơn hết, ông vui vì người ta hứa hẹn ông sẽ nhận được những đồng tiền lương đi thu gom rác do chính mình làm ra trong thời gian tới.
Ông Đăng và vợ là bà Nguyễn Thị Sơn (60 tuổi) có 2 người con, cả 2 đã lớn và đều đã đi lập gia đình riêng. Hai ông bà chung sống tại căn nhà từ thế hệ trước để lại ở xã Võng Xuyên, huyện Phúc Thọ, Hà Nội. Trải qua nhiều năm tháng, căn nhà siêu vẹo, vì “sợ nó sập”, nên ông bà đành đi đến thôn Thư Chai, (xã Phúc Hoa, huyện Phúc Thọ), thuê tạm một căn nhà làm nơi sinh sống.
Hai vợ chồng bươn trải đủ nghề mưu sinh, kiếm sống. Đến năm 2018, ông Đăng nhờ người thân xin giúp vào Công ty Minh Quân: “Mất một chân người ta không nhận đâu nhưng mình bí quá biết làm sao được. Phải xin vào làm mong có đồng lương sống qua ngày nên đành lắp chân giả vào đi làm”, ông Đăng chia sẻ.
Hàng ngày, vào tầm 16h chiều, ông Đăng lại ăn tạm bát cơm nguội rồi nhờ đứa cháu chở ra điểm đón xe bus chở đi làm. Từ nhà đến địa điểm làm việc cũng khoảng 30km, ông Đăng phải có mặt trước 17h30 để bắt đầu buổi làm việc.
Cuộc sống khó khăn, vất vả, ông Đăng chỉ mong chờ vào những đồng lương từ việc đi thu gom rác nhưng công ty này lại nợ lương suốt nhiều tháng trời khiến cuộc sống 2 vợ chồng ông Đăng càng trở nên khổ cực hơn.
“Vợ tôi làm cho công ty Minh Quân từ năm 2017, năm 2018 tôi bắt đầu làm, nhưng làm đến năm 2020 thì mỗi người bị nợ lương 7 tháng”, ông Đăng chia sẻ.
Không có tiền trang trải cuộc sống, suốt quãng thời gian bị nợ lương 2 vợ chồng ông Đăng chỉ biết gắng gượng đi vay mượn tiền để trang trải cuộc sống: “Trong lúc thu gom rác, chúng tôi tranh thủ nhặt vỏ chai nhựa về bán được đồng nào hay đồng đó. Hôm được năm chục, hôm bảy chục để có đồng rau đồng muối, các khoản khác đành phải đi vay mượn hết”, ông Đăng tâm sự.
Vay mượn nhiều, vợ chồng ông Đăng không tránh khỏi những lời mỉa mai cay đắng: “Hai người đi làm quanh năm mà không có tiền, suốt ngày đi vay?”. Ông Đăng cúi mặt, chẳng biết nói gì.
Bị nợ lương nhiều tháng nhưng hàng ngày ông Đăng vẫn lắp chiếc chân giả đi gom rác: “Mình bỏ việc không làm thì sợ người ta khôn trả lương nữa nên vẫn cố đi nhưng càng cố thì họ càng nợ, mình lại càng không bỏ được số tiền lớn như vậy, công sức của mình mà”, ông Đăng chia sẻ.
Giờ đây, sau nhiều sức ép, phía công ty này đã trả một khoản tiền và hứa sẽ trả nốt số tiền còn lại cho ông Đăng trong tháng 7 tới. Gia đình ông Đăng cũng được các hội từ thiện giúp đỡ trang trải cuộc sống trước mắt nên ông Đăng cũng thoải mái, vui vẻ hơn những ngày trước.
“Giờ người ta biết tôi đeo chân giả và sự việc đến mức này thì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý nghỉ việc rồi. Tôi không sợ mất việc nữa, mọi người giúp đỡ tôi dự kiến sẽ mua 2 con bò về rồi tôi sẽ đi chăn bò hàng ngày thôi”, ông Đăng cười.
Người mẹ đơn thân chăm con nhỏ và mẹ già yếu
Cũng trong tình trạng bị công ty Minh Quân nợ lương, chị Nguyễn Thị Minh Uyên (quê ở Thái Bình) cũng có những khoảng thời gian khốn khổ vì nuôi con nhỏ và người mẹ già yếu.
Chị Uyên bắt đầu làm việc cho công ty này từ năm 2017 nhưng bị nợ nhiều tháng lương trong năm 2020. Một mình chị Uyên nuôi con nhỏ đang học lớp 4 và người mẹ già yếu khiến cuộc sống thiếu thốn đủ đường.
Trước đây, chị Uyên cũng có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc tại tỉnh Hải Phòng. Hàng ngày chị làm công việc lao công, vệ sinh môi trường, lương thấp nhưng cũng đủ trang trải cuộc sống. Tưởng rằng cuộc sống êm đềm cứ thế trôi đi nhưng khi chị đang mang bầu bé trai thứ 3 thì “giông bão” bắt đầu ập đến khiến 2 vợ chồng mâu thuẫn rồi sống ly thân.
“Tôi sinh cháu được 1 tuổi thì 2 vợ chồng ra toà ly hôn. Tôi và mẹ bán đất ở Hải Phòng lên Hà Nội sinh sống, không có việc gì làm tôi lại xin vào làm ở công ty môi trường, thu gom rác thải vào năm 2017”, chị Uyên tâm sự.
Kể từ đó cả gia đình dựa vào những đồng lương ít ỏi của chị đi làm công việc thu gom rác nhưng công ty nợ lương khiến cuộc sống của chị vô cùng khổ cực.
“3 mẹ con tôi sống tại một mảnh đất ở phường Phú Đô. Hồi ấy lên đây mua chỉ có tờ giấy sang tên chứ không có sổ đỏ, giờ chúng tôi cũng chỉ biết ở vậy qua ngày. Con trai năm nay bắt đầu lên lớp 4 rồi, tôi đi làm suốt nhưng bị nợ lương không có tiền trang trải cuộc sống, mẹ vì áp lực nên cũng chửi mắng tôi thậm tệ”, chị Uyên chia sẻ.
Thậm chí, có lần chị Uyên đã từng ra thuê trọ ở riêng vì không chịu được những câu quát mắng của mẹ. Những lần mẹ chửi mắng, chị Uyên cũng không dám nói bị công ty nợ lương vì sợ mẹ nghĩ chị đi ăn chơi, đua đòi hết tiền. Chỉ đến khi mọi chuyện vỡ lở, mẹ chị mới hiểu và thông cảm.
Về phần người con trai năm nay lên lớp 4, dù còn nhỏ nhưng cậu bé cũng ngại với bạn bè vì mẹ không có tiền đóng học phí: “Đưa nó lên tận nơi nhưng nó nhất quyết không học, nó xấu hổ với bạn bè vì mẹ đóng học phí muộn. Lúc nào cũng là người đóng tiền học muộn nhất lớp nên các bạn trêu, có lần nó nghỉ học mấy ngày liền mới chịu đi”, chị Uyên chia sẻ.
Sau nhiều nỗ lực, giờ đây gia đình chị Uyên cũng đã nhận được một khoản tiền từ phía công ty nợ lương và một chút tiền hỗ trợ từ các nhà thiện nguyện.
“Được các nhà từ thiện quan tâm, giúp đỡ nên tôi vui mừng lắm. Giờ có tiền trả nợ, đỡ vất vả hơn trước rồi. Bé trai cũng được một người thân giúp đỡ đóng học phí trong thời gian tới, tôi sẽ dành tiền để tu sửa cái nhà cho mấy mẹ con có chỗ ở cẩn thận hơn”, chị Uyên tâm sự.